Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Áu-đi-ô-phi-lè (Audiophile)


Bữa nọ đến nhà một fan cuồng của âm thanh. Ông trịnh trọng đặt một đĩa nhạc vào khay, bấm play, đi lùi ra rồi sẽ sàng ngồi vào điểm ngọt. Cái động tác của ông thành kính như người ta đặt lễ và thắp hương trên bàn thờ rồi lui ra vái lạy.
Biết tính ông, mình ngồi lim dim, gật gù trong du dương tiếng nhạc. Bất chợt ông cấu nhẹ vào đùi, hất hàm về phía hệ thống, thì thầm: Có thấy tiếng gì không? Rồi ông lấy CD ra, tắt nguồn, kéo mình sang một au-đi-ô-phi-lè khác. Cũng cái CD đó, bài đó, ông chăm chú lắng nghe. Rồi lại tức tốc lấy CD phóng về nhà rồi ông lại hỏi, nghe tiếng gì không.
Mình để ý kỹ thì thấy tiếng leng keng đâu đó, lúc ở xa, khi lại về gần. Rồi ông vỗ đùi cái đét, rú lên: Phải ở hệ thống của tao, của tao…ao…ao...o…o… thì bộ gõ mới lên hết được như thế. Tiền trăm tiền nghìn mà không biết phối ghép cũng vứt! Được dải này thì mất dải kia thôi các con ạ! Làm sao mà có được tiếng tép lung linh huyền ảo chi tiết như của bố mài? Nhạc nào vào đây bố mày cũng đánh cho ngoan luôn! Tiếng gì cũng phòi ra hết!
Mặt ông sáng bừng, kiêu hãnh, hồn nhiên rất đáng yêu. Mình biết thừa cái tiếng leng keng đó phát ra từ cái chuông gió ở cửa sổ nhà con Hường bán đồ lót phụ nữ bên cạnh nhưng lặng thinh, không muốn thô bạo phá vỡ phút giây hạnh phúc của ông bạn áu-đi-ồ-phí-lề già. :V
Với những người mê âm thanh, đi tìm kiếm cảm xúc từ một bản nhạc, hay vạch vòi lùng sục dải cao dải thấp, tiếng này tiếng kia từ hệ thống dường như chưa có câu trả lời tường minh.
Hồi làm việc ở Cần Thơ, sáng sáng mình ra quán chú Khải, ngay hẻm tỉnh đoàn, làm ly cà phê, nghe nhạc sến phát ra từ hệ thống âm thanh ka-ra-ô-kê rẻ bèo. Thế mà nhiều lúc Con nhạn trắng Gò Công, Giao Linh, Hương Lan… làm cho rưng rưng lệ, con tim se sắt... Nhưng cũng có lúc trước mặt là bộ nghe vài trăm triệu, mình căng tai thẩm nào Jazz, nào Classic, vô cùng sống động và chi tiết…, thế mà cứ thấy trơ trơ, vô cảm, trong khi mấy ông bên cạnh hào hứng phân tích nào âm hình, sound stage; tiếng lấy hơi, giọng khò khè ...
Sợ lé –vồ (level) chưa tới nên mình rất nghiêm túc và cẩn trọng với cái sự nghe, những mong tìm kiếm cả vẻ đẹp âm thanh và cảm xúc âm nhạc.
Bật hệ thống 10 phút cho đèn nóng để chúng làm việc ở chế độ tối ưu, trong thời gian đó mình đi rửa chân tay mặt mũi, thậm chí đánh răng, thay bộ Pijama mới nhất, đốt một nụ trầm rồi mới thả mình xuống ghế với ly cà phê trên tay. Trong lúc thưởng thức mà thấy văng vẳng tiếng máy bơm nhà hàng xóm là mình tắt hệ thống đứng dậy liền. Khi đang suy nghĩ hoặc làm một việc gì đó mình quyết không nghe nhạc. 8|
Ngược lại, vợ mình, sẵn sàng đem chiếc Iphone vào nhà tắm, bỏ vào cái cốc chuyên dùng để đánh răng, mở YouTube, thả hồn cùng những tình khúc đắm say đầy trắc trở của Lam Phương. Vợ, không những chẳng thèm đoái hoài tới hệ thống âm thanh mình dày công sưu tầm, cân chỉnh…, mà lại còn có thể ngất ngây với thứ nhạc mp3 trong khi kỳ cọ và dội nước ào ào thì quả thật đôi lúc mình… ghen >:( ! Rõ ràng có một sự thấu cảm và đồng điệu vì đôi khi còn thấy nàng phởn chí hát theo. :P
Liệu có phải là một sự xúc phạm tới âm nhạc? Chẳng phải! Mỗi người có thể thụ cảm theo cách mà người ta thích nhất, miễn sao rung động là được.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ