VÃI CẢ...CHỊ LÊ BÌNH ƠI!
Khi mình lớn lên thì đã không còn bom rơi đạn nổ. Sự tàn khốc và đớn đau của chiến tranh chỉ còn trên trang sách, qua lời kể và hiện hữu ở những người thân.
Thế nhưng trực tiếp xem bắn súng thì nhiều lần rồi. Mình nhớ nhất cái đận đoàn làm việc của Đài Tiếng nói Việt Nam thăm một đơn vị xe tăng ở chỗ đường lên Tam Đảo -Vĩnh Phúc.
Hôm đó cũng là cuộc thi sát hạch ra trường cho lớp hạ sỹ quan lái xe tăng gì đó nên đoàn mới có cơ hội tới tận thực địa xem các bài bắn đạn thật.
Từ đài quan sát, mình thấy từng nhóm lính đen trũi, người sắt lại, vác từ trong kho ra những quả đạn màu kẽm (mỗi anh vác một quả, mỗi quả gần 30 kí lô) để đưa vào trong xe tăng. Một ông tướng đứng bên cạnh nói, đạn phải nhập đấy, VN chưa sản xuất được, đắt lắm!
Ông tướng không nói với mình mà trò chuyện với Phó TGĐ VOV Đào Duy Hứa. Mình làm báo nên có thói quen lúc vào và ra (đâu đó) thì cứ bám chặt, đứng sát, đi kè... bên quan chức (nhưng lúc ăn tiệc thì chớ). Vì thế mới nghe lỏm được, thấy đây là dịp may, chứ dễ gì được xem nổ cái ĐÙNG hết cả tấn thóc như thế này.
Vì thế mình hào hứng lắm! Bác Hứa vốn kiệm lời, thế mà lúc này cũng nói nói cười cười, ngọ nguậy liên tục như trẻ thơ, nhìn chỗ nọ, nhìn chỗ kia, vẻ bồn chồn, háo hức chẳng kém.
Tiếng máy tăng T54 gầm rú, khói mù mịt, 3 chiếc tăng nhận lệnh chồm lên, vừa hành tiến vừa khai hoả.
Ầm! Ầm! Ầm! Tiếp theo là vài loạt 12li 7 trên tháp pháo xạ kích vào mục tiêu nghe rẹt rẹt như pháo tép.
Đài quan sát bị sóng xung kích làm cho rung rinh. Mình choáng váng, trống ngực đập thình thịch. Thế mới biết vì sao lính mới, lần đầu ra trận cứ khóc hu hu gọi mẹ. Nhìn sang thấy bác Hứa thất thần, mặt xanh như tàu lá. Bác nói khẽ, giọng run run đứt quãng: Thôi, thôi..., về, về đi! Ông tướng kế bên ngạc nhiên: Mới bắn được một loạt mà anh?
Chưa lúc nào mong được thối lui như lúc này. May quá bác Hứa cũng đồng cảnh. Bác hốt hoảng đi như chạy trước khi loạt đạn sau khai hoả. Mình bám theo luôn, nhân tiện quờ tay sờ đũng quần. Bỏ mẹ...! Ướt đầm!
Đấy! Kinh không! Mình ở ngay Tam Đảo nghe pháo tăng nó nện Ầm một phát còn thế ..., không biết tận Syria chị Lê Bình thế nào?
PS: Những ai ở VOV cùng đi lên thăm trường tăng hôm đó xác nhận giúp, không lại bảo mình bốc phét.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ