27/7
Sáng sớm, bước chân ra cổng thấy chị Quế, người đàn bà nghèo sống một mình ở nhà bên, cầm trên tay hai gói thuốc lá Thăng Long. Thấy mình tròn mắt ngạc nhiên, chị cười giả lả, nói hôm nay 27/7...
Chị có người em, lính Trường Sơn, hy sinh ở mặt trận phía Nam. Giấy báo tử vỏn vẹn vài chữ thế thôi nên gia đình đành lấy ngày Thương binh liệt sỹ 27/7 làm ngày giỗ.
Nhà mình có ông chú ruột, đẳng vợ có ông cậu ruột cũng ra đi trong hoàn cảnh như thế: mất xác và không có ngày hy sinh. Mỗi gia đình đành phải chọn một ngày nào đó, có thể là 27/7 như hôm nay, để làm giỗ.
Không biết có quốc gia nào, có dân tộc nào trên thế giới mà sau khi lập nước có 2 năm (1947) đã phải tổ chức Ngày thương binh như nước ta không? Đấy là còn chưa kể những người Việt nhưng ở phía bên kia...
Cũng hôm nay, nhiều đoàn quan chức rầm rộ, long trọng và thành kính dâng hoa dâng hương lên các đài tưởng niệm, các nghĩa trang liệt sỹ trên cả nước.
Mình đứng từ xa nhìn họ. Họ đang tri ân, tưởng nhớ? Họ cầu mong những linh hồn siêu thoát? Hay họ đang cầu tài cầu lộc cầu cho vinh thân phì gia...? Hay họ đang sám hối cho một vài tội lỗi bé ti ti mà họ vừa gây ra? Làm sao mà biết được! Chỉ thương cho những người đã nằm xuống, thương cho những người như chị Quế phải chạy đôn chạy đáo mua 2 bao thuốc cúng em vào cái ngày 27/7 này
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ