Chuyện ở viện 2
Cạnh gường mình có bà mẹ trẻ quê tướng Giáp, nhỏ thó, đen thui như người Campuchia, trông đứa con 2 tuổi mang họ mẹ. Hôm đầu giật mình khi nghe tiếng ru chẳng ra điệu gì, chỉ thấy rên rỉ ỉ eo của chị. Nghe rờn rợn. Có thể hoàn cảnh nó ám vào lời ru?
Nhưng sau thấy chị này thật thà, lạc
quan yêu đời và cũng hay đùa. Một hôm chị tá hỏa khi dịch truyền không chảy.
Mình ngó sang thấy dây truyền bị khóa nên trêu: “Cháu nhỏ thế thì chỉ khi nào nó
rắm được vài tiếng mới thông. Cũng như chị làm dồi lợn, phải thông đầu kia thì
mới cho nhân vào được chứ.”
Giải thích theo kiểu folklore như thế nên chị cười toe, nói ừ nhỉ, đúng đúng. Từ lúc đó, lẫn trong tiếng ru ư ử, mình nghe câu: rắm đi con, rắm đi con… ơi…ơi…!
Giải thích theo kiểu folklore như thế nên chị cười toe, nói ừ nhỉ, đúng đúng. Từ lúc đó, lẫn trong tiếng ru ư ử, mình nghe câu: rắm đi con, rắm đi con… ơi…ơi…!
He he, trêu tí vì thằng bé đang
ngủ, truyền là tỉnh dậy, lại khóc, khổ nó!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ