Thứ Ba, 29 tháng 12, 2020

Hãy thêm nhiều đêm Noel cho trẻ

 Đã gần đến Noel mà nó không đòi hỏi gì, cứ vùi đầu ôn thi. Chả bù những năm trước, thuở lớp 1 lớp 2, sát Noel là háo hức.

Dĩ nhiên ngày đó tôi vẫn phải hỏi nó thích quà gì của ông già Noel. Có bận nó ước mơ sau này lớn lên làm chủ hiệu bán bim bim để có bim bim ăn thỏa thích, nhưng mong muốn nhận quà của ông già Noel không bao giờ “tầm thường” như thế, quà có thể là cái khăn quàng cổ, đôi găng tay và sách. 

Trong mấy năm liền nó háo hức viết những món quà mà nó mong muốn vào mảnh giấy nhỏ, đút vào trong tất, để ở cuối giường. Sáng sớm sau đêm Noel, thể nào ông già Noel cũng chọn cho nó món quà như ý. Mấy năm liền ông già Noel không những không quên mà nó cứ ghi gì thì được tặng đúng như vậy.

Tôi đã cố tìm những mảnh giấy nhỏ viết những món quà đấy của nó nhưng không thấy, thầm trách mình vô tâm. Những mảnh giấy viết những ước ao nhỏ bé như thế không nhiều, đâu đó vài ba cái, tương ứng vài ba năm, lúc nó còn nhỏ; ông già Noel với nó khi đó có thực, hiện hữu chứ không phải là ông bụt chỉ xuất hiện trong cổ tích.

Nó không cần biết để đi phát quà cho trẻ em cả thế giới chỉ trong một đêm thì chín con tuần lộc kéo xe cho ông già Noel một giây phải chạy được hơn 2000 cây số, một vận tốc không tưởng với khoa học hôm nay; nó chỉ cần biết ước mơ về món quà sẽ thành hiện thực trong đêm và xuất hiện ở cuối giường vào sáng sớm.

Nó thích thú, thậm chí phấn khích không hẳn vì giá trị món quà mà vì ước mơ bé bỏng đã được một ông già xa lạ, ở tận Bắc Cực xa xôi lưu tâm và đáp ứng. 

Nhưng bỗng một hôm nó hiểu được rằng món quà ấy thực sự của ai và rồi không còn hứng thú viết thư gửi ông già Noel nữa. Sự việc ấy đến với nó một cách tự nhiên và rất từ từ nhưng tôi, và có thể nhiều người khác, lại hoảng hốt, thấy chống chếnh và hụt hẫng. Cảm giác nó cứ xa dần vòng tay của mình là có thật, rất thật.

Nó đã đủ trí khôn để hiểu trên đời này không có ông già Noel bằng xương bằng thịt ngồi xe tuần lộc đi phát quà, mà việc đó không ai khác ngoài cha mẹ và người thân của nó. Hiểu thế cũng tốt! Nhưng điều đó cũng xà xẻo đi một phần thánh thiện, hồn nhiên của tuổi ấu thơ.

Nếu tưởng tượng bộ não của nó là một khối vật chất vật lý thì phần trí khôn cứ loang ra tới đâu sẽ lấn át dần chỗ của những niềm tin trong trẻo thơ ngây. Trí khôn sẽ loang lổ vào đấy cả sự dung tục và xô bồ, cả sự sòng phẳng đến lạnh lùng, nhưng niềm tin của đêm Noel thì không – bao giờ cũng tinh khôi và rực rỡ.

Những niềm tin ấy, dù mơ hồ, dù không thực nhưng âm thầm nuôi dưỡng phần người trong mỗi con người, để nó cũng như bao trẻ khác sau này trưởng thành ra ngoài đời, dù va đập, dù sóng gió, vẫn vẹn nguyên niềm tin vào những điều tốt đẹp; hoặc trước vực thẳm hang sâu tăm tối sẽ vụt lóe lên phần lương thiện rất người trong mỗi con người. 

Bỗng dưng tôi thấy tiếc đã chểnh mảng đánh mất những mảnh giấy ước mơ ít ỏi của nó, tiếc nhất là đã không sớm cho nó “gặp” ông già Noel, “tạo ra” nhiều đêm Noel để nó ghi thêm nhiều hơn nữa niềm tin vào những điều tốt đẹp, tin vào điều lành, tin vào sự nhân ái luôn xuất hiện xung quanh chúng ta.

Đêm Noel hôm nay chỉ có một, tôn giáo thì hành lễ, ngoại đạo thì đi chơi. Và tôi, một người lớn cũng tham lam mong một món quà - một điều ước - viết vào giấy nhưng không đặt trong tất mà để lên đây: Mong có nhiều đêm Noel hơn cho con trẻ./.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ