Lái xe miền trong
Mấy chị em ở Sơn La nhân cơ hội họp hành muốn đi Cà Mau một chuyến. Lần trước mình còn nhờ được anh QuocHung Le, bác Vũ Huỳnh đưa anh Mien Lù, Anh Duc, Trịnh Thừa Xuân đi nhưng lần này “nhà bao việc” nên phải thuê. Lê Vĩnh Văn thuê giúp.
Mình thức dậy các bạn đã khởi hành nên điện cho Tuyết Lan, hỏi lái xe người trong này phải không. Lan nói anh ấy dân trong này thì mình yên tâm.
Ở đâu cũng có người này người kia nhưng nhìn chung mình thấy anh em lái xe từ Sài Gòn trở xuống rất hay và rất đàng hoàng!
Họ coi lái xe là một nghề nghiêm chỉnh và làm đúng phận sự của một lái xe. Nó khác với một số nơi thấy cái xe là một tài sản lớn nên ông lái xe cũng “lớn” lên theo luôn. Hết biết! Cứ tưởng người khác ngồi lên xe mình như ngồi lên ngai vàng.
Năm 1978 bố mình làm việc trong Sài Gòn. Mỗi khi đi để ý thấy bác lái xe già (hơn bố gần chục tuổi) đều mở cửa cho bố lên xe, đóng cửa lại, sau đó chạy vòng lại đằng sau (hoặc trước, tùy tiến hay lùi) quan sát rồi mới đi. Lúc xuống ông cũng nhảy xuống trước mở cửa.
Chả phải bố tôi là sếp, lại ở miền Bắc biệt phái vào Nam thì bác tài mới làm thế, lần nào chị thủ quỹ đi kho bạc ông cũng làm y chang, ai cũng vậy, kể cả đón tôi ở trường về khi bố tôi bận họp.
Bây giờ một số lái xe taxi nhìn thấy khách có hành lý nặng rồi nhưng vẫn ngồi chềnh ềnh trên xe, đợi khách khai khẩu mở lời thì mới ưỡn ẹo đứng lên mở cốp; ra cái vẻ mệt mỏi, miễn cưỡng, không thiết tha gì. Ý “văn học” đại khái là ta đây chạy xe cho vui😎.
Viết mấy dòng vì hôm nay đi cùng bạn lái xe miền Tây rất đáng mến này. Hoàn toàn không so sánh, phân biệt hay kỳ thị vùng miền vì đó là cách đặt vấn đề rất sai.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ