Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2020

Đến nhà bạn chơi

Hôm rồi đến nhà ông bạn chơi. Nó mời mấy lần rồi vì vừa xây được căn hộ đẹp long lanh. Từ tỉnh ra Hà Nội, làm ăn phát đạt, xây được căn biệt thự như thế cũng đáng tự hào.
Hôm đó mình ăn mặc xuề xoà nên bố bạn có vẻ xét nét. Thằng con cao quý danh giá lại chơi với loại người này ư?
Đầu tiên là chiếc xe đạp. Bố bạn phải tự tay dắt xe tiến lên lùi xuống vài lượt cho bánh xe chà vào thảm để đất cát rụng hết ra mới dám dắt vào nhà. Chống xe xong, ông đánh mặt nhìn đôi dép tổ ong mình đang đi rồi chỉ chỗ để. Đôi dép được phân khu riêng, chả biết sợ lúc về đi nhầm hay sợ Sát- cô - vi -2 mà phải cách ly với tập thể dép trong nhà. Rất tủi!
Trên gác bạn í ới vọng xuống. Mình định bước lên thì ông bố tranh vượt lên trước, nói đi theo bác, vừa đi ông ấy vừa ngó xuống, chắc xem chân mình có biết đặt đúng vào bậc cầu thang hay không?!
Hoá ra bạn vẫn trong nhà tắm. Bố nó pha trà mời mình. Chiếc bàn nước bằng đá thiên nhiên rộng “mênh mông”, sạch tinh. Bộ ấm chén trắng bóng như chưa hề được uống. Mình hỏi thăm sức khoẻ. Ông ờ ờ ừ ừ, chăm chú vào việc tráng chén hơn là việc nghe hỏi và trả lời.
Cẩn thận để tách dưới chén rồi đặt trước mặt, ông không nhìn, nói uống đi. Mình rất sợ ai mời mà không nhìn thẳng vào mặt. Có cảm giác như làm chiếu lệ, miễn cưỡng. Sau mỗi lần mình uống, ông lại nhổm lên, vươn tay sang nhấc cái chén mình vừa đặt xuống để... lau tách. Mình vội vã bảo để cháu làm cho, ông rụt phắt cái khăn lại, nói không, cứ để đấy. Ông lau đến lần thứ hai thì mình không dám cầm chén lên uống nữa😢.
Không còn cơ hội lau tách, ông lúi húi đi vòng quanh chỉnh lại các tấm đệm trên ghế cho ngay ngắn, vừa làm vừa hỏi cháu ở đâu, chỉnh xong lại hỏi cháu ở gần đây à; hỏi cháu tên gì, chỉnh xong lại hỏi Phong là tên cháu à.
Gần đến lượt chiếc đệm ghế của mình, chắc chắn sẽ chung số phận cần “chỉnh trang”, thì mình lén liếc xuống xem đã phẳng phiu chưa. Chưa! Thế là vội nhổm đít lên đặt lại, một cách đầy sám hối, như chính mình là kẻ chủ mưu gây ra tội😞.
Căn phòng khách rộng rãi sang trọng, ánh sáng rực rỡ chan hoà. Mọi đồ vật hình như được gia chủ sắp đặt để toát lên sự phô trương hòng tìm kiếm sự ngưỡng mộ hơn là quan tâm tới công năng của nó.
Và cái cách bố bạn liên tục lau tách rồi quét ánh mắt soi khắp phòng xem có gì "chưa vừa ý" để kịp thời chỉnh lại cũng là muốn khách hướng sự chú ý vào những đồ vật sang trọng và quý phái ấy chứ tên mình Phong hay Phanh quan trọng đếch gì🤣.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ