Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2020

Sao cứ phải "nhất thủ nhì vĩ "?

Đụng vào chuyện ăn uống rất dễ ăn đòn. Mình bị rồi! Đá ném tới tấp trốn không kịp. Sếp tổng đang công tác trời Tây thấy phía Đông Dương bầu trời rực đỏ, sao băng vèo vèo bay bèn lướt phây hỏi anh Phạm Mạnh Hùng Tổng biên tập VOV.VN rằng có biến à🤣.
Ăn uống (ẩm thực) cũng như chuyện xấu - đẹp (thẩm mỹ) khó nói lắm! Tất nhiên mọi thứ đều có chuẩn chung nhưng phần nhiều tuỳ miệng tuỳ mắt, tuỳ độ từng trải hay văn hoá mỗi người.
Như hôm rồi một anh môi trường đô thị ở một tỉnh miền núi điện về chúc tết, nói anh thấy em làm hệ thống cổng chào đèn led cho thành phố hoành tráng rực rỡ không. Năm mới chả dám phát biểu câu gì không vui, chỉ nói thôi thế là đẹp vừa đủ em ạ.
Chuyện ăn uống cũng vậy, người bảo ngon kẻ nói không nên khó lấy cái chủ quan của mình mà áp đặt. Tuy có điều này mà từ bé mình cứ băn khoăn. Ấy là ngày Tết hoặc nhà có cỗ bàn thịt được con gà có đôi còng (cặp chân) thì cả chủ lẫn khách cứ nằng nặc phải để cho bọn trẻ con.
Bố hoặc mẹ vén tay áo trịnh trọng thò đũa gắp cặp chân ra khỏi đĩa, mắt lấp lánh, nói thằng cu nhà tôi khoái cái món còng gà này lắm!
Nhà có khách, có chú bác bề trên nên việc ăn uống của trẻ nít phải có định hướng, dù không thích cũng cấm cãi, ăn trông nồi ngồi trông hướng, muốn gắp miếng gì thì nhìn vào mắt bố mẹ. Bố mẹ trừng mắt phát phải hiểu ý ngay.
Mấy đứa trẻ quần áo xộc xệch thò lò mũi ngồi khoanh chân kính cẩn dõi theo từng cử chỉ của bố mẹ xem chiếc chân gà được ưu ái hạ cánh vào cái bát nào. Tất cả bát đũa đang ở chế độ chờ (stand by), khi chiếc còng gà hướng về phía mình, chỉ đợi có vậy, thằng anh thằng em thò bát ra "con xin" liền 😝.
Còng có cái đếch gì đâu? Toàn da, gân với xương! Xưa, gà ta nuôi thả nên chân cứng như đá, răng khoẻ mấy cũng khó nhằn. Ấy thế nhưng bố mẹ vẫn "phần cho", vẫn "để dành cho" thể hiện sự quan tâm ưu ái và đãi ngộ đặc biệt cho thế hệ tương lai của đất nước🤣.
Hoá ra vớ phải cái xương xẩu ấy không thể xử lý nhanh được. Đấy là một trong những biện pháp câu giờ để tránh việc mấy ông con háu ăn thọc đũa chén hết đĩa thịt gà vốn rất "khiêm tốn" mà gia chủ làm đãi khách. Các con ăn xong cái chân gà (thì hy vọng) khách cũng kịp có thêm được vài ba gắp.
Sau khi nâng niu cái chân gà cho con, bố chọn miếng lườn ngon nhất mời khách rồi hướng về đĩa thịt hồ hởi, nói tôi chỉ thích đầu bác ạ, các cụ có câu đầu gà má lợn; bà nhà tôi lại thích phao câu, nhất thủ nhì vĩ mà bác. Xong bố nâng đũa gắp cho mẹ cái phao câu (vĩ) còn mình sau đó dùng cả chân lẫn tay vật lộn với cái... đầu gà😢.
Khách nào biết ý mời lại miếng ngon thì vội thu bát chối đây đẩy, nói bác cứ xơi đi, nhà em ăn suốt í mà. Thấy bố mẹ nói sang mồm như thế đứa nào hồn nhiên ngẩng mặt ngơ ngác là ăn lườm ngay 😜.
Sự hiếu khách thời khốn khó có những cung bậc đáng yêu như thế!

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ