Chủ Nhật, 3 tháng 9, 2017

Nhớ anh Minh Hùng ( SGGP)

Xem SEA Games 29 ở Malaysia lại nhớ anh Minh Hùng, Báo SGGP!
Năm 2001 mình được Đài cử đi Kuala Lumpur, Malaysia theo dõi SEA Games 21, đi có một mình.
Chuyến đi trục trặc lên trục trặc xuống. Sát ngày đi chẳng thấy động tĩnh gì bèn chạy sang chị Kim Cúc, Phó TGĐ hỏi…
Trước hôm đi anh Xuân Bách điện tứ tung để gửi mình cho bạn bè đồng nghiệp giúp đỡ.
Mình tiếng tăm lõm bõm, sang đụng cái sân bay Kuala Lumpur to vật vã, yên tĩnh lạ thường và rất hiện đại (so với Nội Bài) đã thấy khớp. Đến Trung tâm báo chí - Main Press Center (MPC) lấy thẻ thì hỡi ôi, họ bảo không thấy tên không có thẻ. Lại chạy sang UB Olimpic rồi Đài PTTH Malaysia hỏi cũng không thấy tăm tích đâu.
Không có thẻ đồng nghĩa với việc đứng ngoài rìa, mình chả khác gì du khách. Tuyệt vọng vô cùng, quẳng chiếc ba lô nặng trịch xuống đất, mình ngồi phệt trước cổng MPC, mệt mỏi, thất vọng , buồn chán những cũng cố nghĩ xem làm cách gì để có tin bài về nhà trong điều kiện không có thẻ.
Đúng lúc đó anh Minh Hùng ngang qua, ngó bộ dạng thiểu não, ngáo ngơ và thất thần của mình anh hỏi ở báo nào, đi nước ngoài lần đầu phải không. Rồi anh cũng biết chuyện. Anh bảo để đó anh lo cho.
Chả biết anh Hùng sang đây từ lúc nào mà mình thấy trên tường, trong MPC đã có bài báo phỏng vấn anh trên nhật báo Malay. Anh quen nhiều người trong BTC ở MPC nên chắc anh nói khó chi đó cuối cùng (vì tin anh) họ cũng cấp cho mình một cái thẻ dành cho phóng viên báo viết. Mình mừng không thể tả nổi, lúc đó chỉ muốn sụp xuống lạy anh vài lạy biết ơn!
Anh chẳng coi việc giúp mình là cái gì ghê gớm, kéo mình đi uống nước… Rồi công việc túi bụi ở SEA games cuốn đi, cho tới hôm bế mạc và về nước mình cũng không gặp lại anh nữa .
Vài năm sau nghe tin anh tai biến nặng nhưng chưa có dịp vào thăm. Rồi sau đó mình được cử vào thường trú miền Tây, thứ 7 chủ nhật rảnh rỗi định bụng bắt xe đò Phương Trang vọt lên Sài Gòn thăm anh, gọi lên Báo SGGP hỏi thì người ta nói anh mất rồi!
Mình ngồi thừ ra trách mình vô tâm, hời hợt!
Còn nhớ hôm nào cái vóc dáng thấp lùn nhưng nhanh nhẹn của anh từng đi khắp thế giới, chẳng bỏ qua một sự kiện thể thao lớn nào; tính anh khoáng đạt, thấy cầu thủ đá đẹp anh mở bóp cho vài trăm đô..., vậy mà cuối đời phải găm chặt xuống chiếc xe lăn, bạn bè đến thăm, (nghe kể) anh chỉ khóc!

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ