Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

Thanh niên Giao Chỉ ở Đức (P5)


Thô lỗ!
Đến một vùng nào đó phải tìm hiểu kỹ văn hoá của vùng đó. Cái này ai cũng biết, Thanh niên Giao Chỉ (TNGC) cũng biết, thế nhưng nhiều cái không lường được nên đẩy mình vào thế dở khóc dở cười, thậm chí, dưới con mắt người khác, là thô lỗ.



Bia Đức 
Rossmann là chuỗi siêu thị bán lẻ phổ biến ở Đức, kiểu như Co.opmart hay Fivimart ở VN. Mình vào đó mua mấy thứ làm quà.  Lúc ra tính tiền, quen thói ở VN chỉ cần để nghiêng giỏ hàng lên bàn là nhân viên thu ngân tự khắc lấy đồ ra, nhập mã và tính tiền. Thế nhưng ở Berlin không như vậy. Bạn phải tự lấy cục chặn đặt lên băng chuyền để hàng hoá của người trước không lẫn với của mình, sau đó tự tay để từng món hàng vào băng chuyền. Thu ngân sẽ điều khiển băng chuyền chạy tới để lấy hàng, nhập mã.

Cái kiểu TNGC đặt uỵch phát cái giỏ hàng đầy ự lên băng chuyền rồi đứng ì  ra đấy khiến thằng thu ngân nóng mắt, dòng máu phát xít của hắn bùng lên, hắn lẩm bẩm cái gì đó trong mồm mình không nghe ra, mãi sau mới luận được là nó bảo xếp từng món hàng lên.

Thì xếp!

Rossmann chỉ có loại bao nilon nhỏ mà hàng của TNGC lại nhiều, loay hoay mãi, đút vào lại rơi ra, trong khi đó thì thằng oắt con thu ngân mặt khinh khỉnh không thèm nói nửa lời. Nó vứt hàng vào tay mình như ném đồ vào thùng rác. Thằng mất dạy cứ để TNGC lúng túng không biết cho hàng vào đâu trong khi đằng sau là cả một hàng dài người mua đang chờ thanh toán.

Cũng may trong lúc khốn khó ấy, một em đẹp như mơ, xếp hàng chờ thanh toán ngay sau mình nhỏ nhẹ nhắc: “Nếu anh cần cái túi to hơn thì phải mua, 10 xu”. Mình chẳng kịp cảm ơn, luống cuống một tay đưa tiền, một tay giơ ra chiếc túi nilon: A big one! A big one!

Thằng ranh con ngó lơ như không nghe thấy gì khiến TNGC phải nhắc lại mấy lần. Lúc này nó mới lầm rầm trong mồm như khấn bố nó: Say please!

Please cái tổ cha mày! Đông khách thế này còn bày đặt please. Please cái đéo gì cho rườm nhời hả thành ranh? 

Nghĩ thế thôi! Điên lắm nhưng TNGC vẫn phải nghiến răng, dằn giọng nói: Yes! Please-please. Đến lúc này thằng thu ngân mới kênh kiệu ném ra cái túi to.

TNGC thừa biết ở các nước văn minh, bao gói nilon không được khuyến khích sử dụng. Nhưng phải nói người ta mới biết chứ! Thằng này đích thì phát xít con – bọn đầu trọc.

TNGC vừa xấu hổ vừa căm nhưng nghĩ cho cùng lỗi cũng tại mình. Mình đã  kém hiểu biết lại còn thô lỗ (less forrmal in speaking). 

Nhớ hồi ở Philippin, mình có thuê một chiếc tricycle (một loại xe ôm 3 bánh) để đi loanh quanh chơi. Lúc về còn mấy peso dốc cho anh tài xế hết. Cánh xe ôm bên cạnh nhìn lác mắt hỏi “người nước nào thế”. Anh xe ôm nói Thailand. Dù đã đi được dăm bước chân nhưng TNGC vẫn quay lại, chỉnh ngay: Không, Vietnam.

Thế nhưng lúc ở Rossmann bị cả chục con mắt nhìn vào, kẻ thương hại, người bực mình vì sự chậm trễ trong khâu thanh toán thì TNGC chỉ ước gì hội mắt xanh mũi lõ kia sẽ nghĩ mình là người…Tàu. Ha ha.    


 Bánh mì nhắm với bia
Trung thực.
Uniqlo bên Đức đa phần hàng China, có cả sản phẩm VN và một số nước nghèo. Hình như cái áo lông Đức từ thời bức tường Bá Linh chưa đổ mà ông anh đem về để lại ấn tượng quá sâu đậm cùng nỗi ám ảnh hàng Tàu đã khiến cho TNGC không còn hứng thú với Uniqlo nữa. 

Hôm sau TNGC vào một cửa hiệu thời trang hơn, săm soi một hồi cũng lựa được cái áo đẹp cho con gái nhưng vẫn hồ nghi. TNGC gọi người bán hàng hỏi chiếc áo ấy có được sản xuất tại Đức không, vì tôi-TNGC- chỉ thích hàng Đức và không có cảm tình với hàng Tàu. Một chị bán hàng cỡ 30 tuổi lộn ngược lộn xuôi chiếc áo để tìm nguồn gốc xuất xứ. Sau đó chị ta lại gọi thêm một em khác tới để trao đổi. Câu trả lời là cái nhún vai, lắc đầu và mỉm cười: Chúng tôi không dám chắc.

Một câu trả lời trung thực và khôn ngoan.  



 Nhậu 
Tôn trọng đồng tiền.
Vì chưa quen với mệnh giá nhỏ của các đồng xu (coin) nên khi mua hàng ở Đức, TNGC thường đổ cả nắm ra bàn để người bán tự lấy. Phần nhiều đều bật cười và cảm thông với hành vi đó. Con TNGC thì cố che giấu sự ngượng ngùng bằng cách nghĩ (một cách quyết liệt) rằng ở xứ TNGC tiêu tiền cỡ trăm ngàn trở lên không à. Mấy xu, mấy hào như các vị, đây không… chấp, nhá.

Còn tiền giấy thì TNGC cũng nhiễm một thói quen là đút tụt vào túi mà không dùng ví. Chính vì thế tờ tiền bị vo viên nhàu nhĩ trông rất gớm. Trong một lần mua hàng ở Đức, nhân viên thu ngân đã cầm mớ tiền của TNGC huơ huơ lên trời cười và nói gì đó với những nhân viên bên cạnh, sau đó anh ta đưa vào máy vuốt tiền vuốt vài lần cho thẳng. TNGC không biết tiếng Đức nhưng đồ rằng hắn đang rầm rĩ: Bớ bà con, lại có thêm một thằng tóc đen, da vàng nữa đưa cho tôi mớ giấy lộn này! 


TNGC mới mắc mấy cái vớ vẩn như trên chứ mọi người tiếng Anh như gió, đi Tây như đi chợ thì hy vọng không. Thế nhưng cứ kể ra đây, trước là để nhắc nhớ cho bản thân, còn bác nào thấy hữu ích thì LIKE cho TNGC phát để động viên, để TNGC đỡ tủi.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ