Thứ Hai, 11 tháng 11, 2019

Anh Nguyễn Văn Tưởng- Tưởng trầm

Mình chơi, tiếp xúc với nhiều người có niềm say mê cháy bỏng, như chơi và sưu tầm đồ cồ, âm thanh, xe, đồng hồ, cây cảnh... nhưng người say mê trầm hương thì trước nay biết mỗi anh Nguyễn Văn Tưởng, đồng nghiệp cũ.




Giống như nhiều người đam mê khác, anh có thể nói cả ngày về trầm, chuyện gỉ chuyện gi chuyện gì đi nữa thì cuối cùng vẫn quay về trầm. Lúc có tí rượu thăng hoa anh say sưa mê mẩn nói về trầm như lên đồng, với tất cả lòng thành kính và thiêng liêng, còn người nghe cuốn vào câu chuyện như bị thôi miên. Anh nói các chuyện khác không hay nhưng kể về trầm thì có sức hút ghê gớm! Trong câu chuyện phảng phất sự huyền diệu khó lý giải và cắt nghĩa...

 



Mình thì mù tịt về trầm, nghe anh nói 10 chắc chỉ tiếp thu được 1-2. Hôm nay tiết đầu đông se lạnh, nghĩ mãi mới quyết định mở hai lần khóa ở cái tủ chè cổ, rón rén lấy ra hộp trầm anh tặng nhân dịp ghé Khánh Hòa chơi cách đây mấy năm.

Đốt lên một nén! Nhẹ nhàng thả vào chiếc hộp xinh xinh. Mùi hương thơm dìu dịu, ngọt, thanh khiết bay lên, tỏa ra; cái hương thơm được chắt ra từ máu, từ bản năng sinh tồn của loài thảo mộc vừa đủ quý phái để không nhàm chán, không kiêu sa để thành xa lạ; ngả người trên ghế, nhấp ngụm cà phê, con người ta như thong dong trở lại, suy nghĩ tích cực hơn, cảm giác không còn vướng bận, xua tan đi những xô bồ bon chen nơi trần tục...

Thành công luôn tìm đến với những người biết đam mê, dành cả cuộc đời cho nó. Nói câu này có lẽ thừa vì anh giờ này đã rất thành công, thành đạt, thành danh. Viết vài lời để cảm ơn món quà quý anh tặng cách đây mấy năm!

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ