Thứ Hai, 11 tháng 11, 2019

Anh Khải



Giờ túc tắc kể chuyện anh Hoàng Khải. Anh nghỉ hưu được tháng rồi, nhưng tôi nói với anh thời gian này cứ lên cơ quan chơi, cứ vào phòng bật đèn pha nước lên mạng như chưa về hưu vậy. Mời nhưng anh bận, chả mấy khi lên được.


Anh Khải có cả kho tiếu lâm, chỉ anh kể mới hay, người khác kể không hay. Nhưng chuyện người khác kể về anh cũng vui nhộn chả kém.

Chả là anh cao lớn, đẹp trai, rượu uống không biết say, lại dí dỏm có duyên nên đám đàn ông trong cơ quan từ già đến trẻ đều ghen tị. Mỗi khi rượu phê phê anh nghiêng nghiêng đầu, cung kính nâng chén trước ngực le ve đến bên người đẹp, thẽ thọt “anh muốn làm con dế dưới chân em”. Cử chỉ và hành vi đều nằm trong phạm vi vui đùa có giới hạn nên các em, dù trẻ hay già, dù đoan chính hay lẳng lơ, đều lấy đó làm hân hoan chứ không liên hệ sang phạm trù đạo đức.

Ấy vậy nhưng trên các cung đường Tây bắc vừa xa vừa mệt nên chuyên đông chuyện tây cuối cùng vẫn quay về chuyện …ấy.

Hiền lái xe chỉ vào một quán ven đường, bên vách núi, vô cùng thơ mộng, hỏi anh Khải ơi anh có nhớ quán này không. Nói xong Hiền cười khặc khặc khặc!

Bữa đó con xe đã “mỏi”, cái bụng người trên xe đã đói, một điểm nghỉ rộng rãi bí hiểm và nên thơ bên bìa rừng còn gì hơn? Hiền còn phải giữ sức cho chặng đường dài, đồng thời biết thân biết phận “cám đâu đến mõm lợn sề” nên ngồi ngoài hút thuốc vặt chờ anh Khải.

Chưa hết tuần trà thì một sơn nữ đi ra, Hiền hỏi thế nào, em ngửa cổ lắc lắc đầu, tay vòng ra sau túm lại mái tóc chọ gọn, khuôn ngực vồng lên sau lớp áo cóm mong manh nhưng Hiền kiên quyết không nhìn😎. Rút cái cặp đang ngậm trong miệng để búi lại mái tóc, với vẹn nguyên sự chân thực và hồn nhiên của một sơn nữ, em nói: - Trông anh í thế nhưng mà rất hợp tác 😜. (Hiền kể, chắc bịa?)

Còn chuyện này cứ dọc đường lên Điện Biên là anh chị em lôi ra kể. Hình như đó là cuộc giao ban báo chí các cơ quan dọc QL 6. Điện Biên đăng cai hoành tráng, có cả văn công, đốt lửa trại ở hồ Pá Khoang. Gì chứ uống với chị em văn nghệ sỹ phải hết mình.

Tối anh Khải ngủ cùng một anh nữa. Nói ngủ chứ báo chí văn nghệ sỹ gặp nhau vui chết đi được, sao ngủ!

Sáng mọi người truy: - Tối qua hai anh đi đâu? Anh Khải trợn mắt trương gân cổ, nói ơ ơ, tao ngủ cả đêm còn thằng kia đi đâu tao không biết! Mọi người đi gặp “thằng kia”, “thằng kia” lại trợn mắt, nói ơ ơ tao ngủ cả đêm còn thằng Khải đi đâu tao không biết 🤣.

Chuyện phiếm để quên đi nỗi cực nhọc và hiểm nguy của đường dài miền núi thôi bà con ạ! Anh Khải từ lâu đã được coi là vô hại, hiểu theo nghĩa nào cũng đúng. Đó cũng là lý do khiến mọi người mến anh! Trông hùng hổ thế thôi nhưng súng ống hỏng lâu rồi! Chả thế mà mỗi lần vui chị em dọa đòi đè ghiến ra kiểm tra là anh í chạy!

Ảnh: Sinh nhật cuối cùng ở cơ quan.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ