Thứ Hai, 11 tháng 11, 2019

Viết nhân 39 người Việt vượt biên bị chết

Biết gì nói nấy

1. Cách đây chừng 7-8 năm gì đó tôi đi taxi từ Sân bay Tân Sơn Nhất về Q.4 , lái xe là một người Nghệ An. Không nhớ chính xác nhưng chắc câu chuyện bắt đầu từ lưu lạc mưu sinh nên chủ đề bỗng vượt ra ngoài biên giới.

Anh kể quê anh ( không nhớ huyện) người trẻ đi làm ăn tứ xứ, từ gần nhất như Lào, Thái đến xa hơn như các nước châu Âu. Anh kể tỉ mỷ về đường dây chạy sang các nước này với độ tin tưởng và tín nhiệm rất cao. Điều đó chứng tỏ việc đưa người đi trót lọt và công việc làm ăn của người được đưa sang thuận lợi.

Máu nghề nổi lên định bụng làm cái điều tra nhưng rồi không phải lĩnh vực mình theo dõi, lại được cơ quan điều động đi chỗ này chỗ kia nên bỏ qua rồi quên mất.

2. Hôm đi tàu điện từ chỗ ở ra trung tâm Berlin để mua sắm tình cờ thấy mái tóc đen, dáng vẻ lam lũ, đoán là người Việt nên tôi lại gần vờ hỏi đường bằng tiếng Việt. Hoá ra người Việt thật. Cậu bạn trẻ ấy nói giọng Nghệ Tĩnh. Hỏi nhập quốc tịch chưa bạn í lắc đầu, mặt buồn buồn nói vừa sang, làm phụ bếp hay chạy bàn gì đó. Sang lậu! Một vài người nói ở Berlin giờ người Việt trẻ nhan nhản. Họ mới sang.

3. Bạn tôi có chị ruột sống bên Đức đã lâu, chị có quốc tịch Đức. Bạn sang cùng chị làm nhà hàng. Một lần bị cảnh sát lùa về VN vì thiếu tiêu chuẩn gì đó. Sau bạn lại quyết tâm thi/sát hạch ở Đại sứ quán Đức tại VN để tìm cơ hội sang tiếp. Giờ thì bạn tôi đang ở bên đó và có nhiều hy vọng an cư lạc nghiệp.

Với những người Việt ra đi rồi lâm nạn, tôi nghĩ chúng ta không nên dùng con mắt của mình phán xét là dại dột, ngu ngốc hay đặt câu hỏi "ở nhà cũng đủ ăn, làm gì phải đi đâu." Mỗi người có một cách sống, một quan niệm về cuộc đời. Không cổ xuý cho các cuộc ra đi bất hợp pháp nhưng tôi chả bao giờ dám nghĩ họ ngốc!

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ