Bức tranh tặng cô & niềm hy vọng
Về quăng cặp sách là nó lao vào hì hụi vẽ. Giục xuống ăn cơm để tối đi học thêm nó vẫn không rời cây chì.
Cuối cùng nó cũng nhảy xổ vào bàn ăn, vừa ăn vừa đưa mảnh giấy nhỏ cho bố xem bông hoa nó vẽ tặng cô tối nay nhân 20/11. Mình hỏi sao không đề tên vào nhưng nó lắc đầu, không nói.
Trên đường đi học, hai bố con cùng mường tượng cảnh cô sẽ mở món quà ra xem, rồi cô sẽ ồ lên ngạc nhiên, sẽ cảm ơn nó, sẽ đưa cho các bạn khác cùng xem, sẽ nói những câu đại loại như "cô cảm ơn", "cô sẽ bày bức tranh này trong tủ kính".v.v. và v.v. Khi hai bố con vẽ ra những viễn cảnh như thế mình thấy nó thực sự hồi hộp và hứng khởi. Vừa rời yên xe, nó tót lên gác nhà cô ngay, quên cả chào bố như mọi khi.
Đêm khuya, lúc đón nó về, dĩ nhiên rồi, câu đầu tiên mình hỏi là "con đã đưa quà cho cô chưa". Nó nói "rồi ạ", rồi im lặng!
Đoán có việc gì đó nên mình gặng hỏi: - Thế cô có nói gì không? Cô có mở ra xem không?
Nó nói không!
Hai bố con lầm lũi lao xe đi trong mưa lạnh. Chả ai nói gì thêm nữa. Đi được một quãng nó bảo các bạn toàn đưa phong bì.
Mình vừa chở nó vừa thở ào ra một cái. Thế là đã rõ!
Không! Lỗi không phải tại cô! Nếu ai cũng tặng quà như con thì cô đâu có ngại ngần! Cô đoán món quà của con cũng giống như của các bạn. Chẳng lẽ cô lại đi lột phong bì trước mặt các con? Cô không thể làm thế con ạ!
Nghĩ vậy nhưng chẳng biết giải thích cho nó thế nào, đành im lặng! Và rồi mình hy vọng hôm sau, khi đến lớp, cô sẽ lấy bức tranh của nó ra để khoe với các bạn. Nó sẽ thật mừng và kiêu hãnh!
Tối qua mình hỏi nó cô có nói gì về bức tranh của con không. Nó nói không. Hình như nó không còn đủ kiên nhẫn? Không còn tìm thấy một chút hào hứng nào trên khuôn mặt của nó nữa !
"Chắc cô bận mấy ngày lễ lạt quá đấy thôi", mình thầm nghĩ vậy và hy vọng...!
Tối nay mình sẽ lại hỏi rằng cô có nói gì về bức tranh của con không. Và mình hy vọng!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ