Hai lần nhảy tàu
Vì nhà ở gần đường xe lửa nên tuổi
thơ của mình gắn với những chuyến tàu.
Trước những năm 90 đoạn đường sắt Gia Lâm - Yên Viên còn rất nhiều
cây xà cừ cổ thụ thân 2 người ôm không hết. Mình thường thả trâu và quét lá xà
cừ ở đó về đun. Có hôm vừa thả trâu vừa leo lên lò gạch phóng tầm mắt về phía
đường 5 để xem tàu Phòng lên; nhìn về phía cầu Đuống xem tàu Lạng Sơn về; rồi
tàu vào khu diêm gỗ; tàu vào trả dầu ở
Kho xăng Đức Giang. Mỗi lần nhìn hút theo bóng những con tàu lên mạn ngược lại
tưởng tượng và mơ ước đủ điều.
Lớp 8 mình học ở Trường Phổ thông
cấp II Thượng Thanh. Trường nằm sát đường tàu, nối từ Ga Gia Lâm vào Kho xăng Đức
Giang. Thường thì tàu dầu hay vào kho lúc sáng, đúng lúc mình đi học. Đoạn đường chỉ khoảng cây số nhưng con trai
thích cảm giác mạnh, thích được bạn bè ngưỡng mộ nên mới ti toe nhảy tàu.
Bữa đó là một buổi sáng mùa đông
rất lạnh, 7 giờ mà trời vẫn đặc sương. Khi tàu từ Kho xăng Đức Giang quay ra
thì mình nhảy lên. Mọi khi lúc đi qua trường học tàu chạy rất chậm, hôm đó còn
sớm, lại trời lạnh, vắng học sinh hay sao mà đến trường tàu vẫn chạy như điên.
Với tốc độ đó mình không tự tin lắm. Khôn ra thì cứ bám chặt vào tàu, lên đến ga
tàu dừng rồi đi bộ về, đằng này sợ muộn học nên quyết định nhảy. Ngu!
Dù có chủ đích chạy đà theo quán
tính nhưng tàu đi quá nhanh nên chân vừa chạm đống đá bên dưới mình đã ngã chúi
đập mặt xuống vệ cỏ.
Hình như lịm đi chừng 1-2 phút. Một
cọng cỏ chọc vào mũi nhột nhột, tay chân tê dại, xung quanh tĩnh lặng, sách vở
văng ra tứ tung. Cũng may mình đẩy người nhảy ra khá xa khỏi đường ray chứ
không thì…
Trước đây qua cầu Long Biên là
quê lắm rồi. Mình lại ở tận đoạn giữa cầu Long Biên và cầu Đuống nên càng quê
mùa tợn. Thời bao cấp ngoài tết ra thì mỗi dịp quốc khánh như ngày hội. Bạn có
thể nhìn thấy mình trong đám trẻ quê chân đi đất, diện cái áo mới toanh, mặt mũi lem luốc lếch thếch đi bộ trên cầu Long Biên, đang háo hức và nhớn nhác tìm đường sang Bờ Hồ và đi Lăng Bác. Đến được hai địa
chỉ đó thì cứ như được lên cung trăng, về thả sức bốc phét. Có lần đi xem duyệt
binh mình bị lạc nhưng lúc về kể phi công còn nghiêng cánh, mở cửa bắt tay đại
tướng Võ Nguyên Giáp. Bọn bạn ở nhà nghe vậy mắt trợn mồm há, nói thế à thế à.
Đến Bờ Hồ mà không ăn kem, không
đi tàu điện thì coi như chưa đến. Chỗ này mới đích thị là kem quốc doanh. Tàu
điện ở Bờ Hồ thì là trung tâm rồi.
Bữa đó đang đi bộ chỗ tháp Hòa
Phong, Bờ Hồ, thấy tàu điện ngược lên phía Hàng Bài mình chạy theo nhảy lên.
Tàu điện thấp tè và chạy không nhanh nhưng hôm đó người đu ở cửa đông, mà mình
chạy đà thế đếch nào lại đưa chân trái lên trước. Vì thế lúc đặt được chân, bám được tay thì theo quán tính mình bị lăng người về phía trước, chân phải lập bập
đạp đúng vào bánh tàu. Cũng may giời còn thương chứ không giờ ca bài Vết chân
tròn trên cát.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ