TINH THẦN THỂ THAO
Thể thao mình chỉ xem bóng chuyền, bóng chuyền bãi biển, mà chỉ đội nữ mới đủ sức hút và sự quyến rũ để mình xem hết trận.
Hồi Seagames 21 - 2001 cũng ti toe khăn gói quả mướp một mình sang Mã Lai viết bài. Kinh!
Hôm theo dõi trận bóng đá giữa đội VN và Mã, trên khán đài thấy ban tổ chức phát cho anh em báo chí cái giấy gì đó, mỗi người một tờ, thế là mình lao vèo phát qua cái rào chắn cao ngang ngực, chảy bổ ra đường pitch để xin một tờ. Ngay lúc đó một tay mặc comple ca vát hốt hoảng chạy tới chỉ vào mình rồi lại chỉ lên khán đài, hét lên: gio - cốt , gio- cốt...
Điếc không sợ súng, mình vẫn nhào tới. Đến lúc đó thì có hai tay cảnh sát tới xốc nách tiễn ra ngoài. Cô Hoàng An (HLV điền kinh) cứ đứng nhìn mình cười khằng khặc.
Hoá ra chỉ phóng viên ảnh có thẻ ra sân và được phát áo khoác mới được ra đường pitch. Tay kia la toáng lên là gio- cốt tức là your coat - áo mày đâu? Rõ khổ!
Không phải không mê thể thao, mình rất thích bóng bàn, võ, mặc dù hồi bé cứ đứa nào gạ đánh nhau là mình nói thôi, hôm nay tay tao đau hoặc hôm nay tao đang bị cúm, sợ lây ra mày.
Có lần nghe tin em Thuý Hiền đang tập Whusu ở Trịnh Hoài Đức, mình tới liền. Thập thò rình mò mãi em nó mới hoàn thành bài Taolu (cả binh khí và quyền tay không). Vừa thu tay về ở thế tấn, HLV hô xong, em nó đổ vật xuống sàn, nằm ngửa, tay chân xoè rộng, bụng và ngực phập phồng. Mình sướng run, bụng bảo dạ: Cơ hội ngàn năm đây rồi, có mà chạy đằng trời. Thế là mình lao đến quỳ xuống, gí míc...
Nhìn thấy quả míc khủng đang chìa ra, em nó nhắm mắt lại, hổn hển trong tiếng thở gấp: Cho em nghỉ tí đã... Lại phải rút mic về. Tẽn tò!
Trước đây Giải chạy báo Hà Nội mới diễn ra đều lắm! Hôm đó anh Bách dẫn mình ra Hồ Gươm "làm" sự kiện này. Khi cự li chạy dài sắp hoàn tất, anh Bách chỉ vào một VĐV bảo tí Phong phỏng vấn thằng này. Chỉ kịp nghe có thế, như một con chiến mã, tay máy tay míc, mình lao lên đuổi theo. Càng đuổi nó càng chạy. Hoá ra nó còn vòng nữa. Bố khỉ!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ