Quán xá
Quán xá là nơi ta thư giãn. Vậy hà cớ gì phải chịu khổ, thậm chí chịu nhục, nhe răng ra cười khi bị mấy ông bà chủ quán chảnh không phải lối mắng xơi xơi?
Tới tiệm cà phê nào mà nhạc mở lớn như sàn nhảy là mình bye ngay. Nghĩ ngợi suy tư cái gì, hàn huyên thù tạc thế nào được với bè bạn trong tiếng nhạc át cả tiếng người như thế?
Cái ghế ngồi không thoải mái mình cũng không thích. Phải có tựa, có tay càng tốt, có thể ngả người ra một chút để ngắm những tia nắng đầu thu xuyên qua kẽ lá.
Vào cái tiệm nào mà chủ cứ mắng nhân viên sa sả trước mặt khách là lần sau mình cũng say goodbye. Kể cả mấy đứa nhân viên chạy bàn nhân vắng khách tụm năm tụm ba nói xấu chồng, nói xấu mẹ chồng, nói xấu vợ... mình cũng ghét. Đôi khi nhìn chúng cũng thương! Các cháu không hiểu rằng chạy bàn là một nghề, phải học cho ra học mới làm tốt được.
Cách nay hơn 30 năm, mình mồ hôi mồ kê nhễ nhại đạp con xe khung Thống Nhất, lốp Xuân Hoà, xích líp Đông Anh, chống chân chống quạch phát trước quán, gỡ cái mũ cối ra hỏi vọng vào "có đá không", thì nay, nhẹ nhàng thả mình xuống ghế, bật smart phone, mình hỏi Pass thế nào hả em.
Đứa nào trả lời không có wifi là mình lườm, nói thôi em đóng cà phê vô hộp, anh bận họp mất rồi. Cái mình thong thả đứng dậy, không thèm lấy tiền thừa, nhẹ nhàng lướt ra cửa, mặc kệ đằng sau là bao sự ngỡ ngàng đầy tiếc nuối. Cho chết!
Nói thực ngày xưa mình lê la bậc nhất, miễn quán ngon là được. Nhưng giờ khác. Những tiệm như vừa kể mình không vào. Chẳng phải giàu có hay sang chảnh kiêu kì gì mà mình nghĩ cần phải làm thế để quán xá ngày càng văn minh.
Chúng ta cứ dung túng, thoả hiệp và ve vuốt những thứ tệ hại đó rồi mong ngóng một cơ chế tự điều chỉnh? Có thể có nhưng lâu lắm! Trên fb này chỉ có chị Chung Le là nằng nặc tin vào giải pháp "biển sẽ tự sạch" của bác Tài- Môi. Với những thứ xấu xa, chị đinh ninh không cần hành động, chỉ cần khinh bỉ là chúng tự chết. Chị í đã test thử trên một con ruồi (lạc vào bếp nhà chị í), ba ngày sau chị thấy nó nằm cỏng queo trên sàn.
Nhân lúc viết lời ai điếu cho con ruồi, chị Chung Le (dùng các phương pháp suy luận, diễn giải...) viết luôn ra một tuyên ngôn gây tiếng vang KINH HOÀNG: Chỉ cần khinh bỉ bọn tham nhũng cũng xấu hổ mà chết.
Ai tin thì tin chứ mình tuyệt đối chả tin chị Chung Le!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ