THƯƠNG TIẾC ANH HOÀNG VĨNH GIANG ( tút cho bài thầy Nguyễn Ngọc Chu)
Chắc còn lâu lắm mới có một vị lãnh đạo làm thể thao nhưng tinh tế, nhẹ nhàng, lịch lãm như ông Hoàng Vĩnh Giang. Đấy cũng là ấn tượng đầu tiên khi một cậu phóng viên thể thao mới tò te như tôi được tiếp xúc phỏng vấn ông. Về kể lại điều này với anh Bách - Bách Xuân - sếp tôi, anh cười tít, nói mày... ày..ày..y! Bố anh Giang là ông Hoàng Minh Giám đấy!
Dù phóng viên mới hay đã có tên tuổi, dù phóng viên đài phát thanh hay đầy quyền năng như phóng viên truyền hình, ông Giang vẫn tạo cơ hội và đối xử bình đẳng như nhau, ít ra là ở những gì tôi nhìn thấy.
Thời truyền hình màu mới có ở VN, hầu hết đều thích loại hình truyền thông sinh động này, phóng viên radio như tôi rất "lép", vì thế tôi lại càng trân trọng cách ứng xử của ông.
Ông đã ngồi cùng tôi đến tận tối mịt ở căn gác hai bên cạnh Nhà thi đấu Trịnh Hoài Đức để say sưa kể về giai đoạn ông đem các môn võ về VN. Hoá ra wushu về VN từ Liên Xô, trong chiếc va-li của ông, chứ không phải sang từ ngả bên Tàu.
...
Tôi thấy mình may mắn và vinh dự khi (một thời) được tiếp xúc, làm việc với nhiều anh, chị, chú, bác ngành thể thao mà ngoài tài năng còn có dư sự đàng hoàng và tử tế.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ