ANH NGUYỄN HUẤN ĐÃ MẤT
Tôi là thế hệ đàn em anh Nguyễn Huấn. Anh Huấn cùng lứa với sếp Chunhac Nguyen của tôi nên đôi khi được ngồi hóng chuyện các anh. Dù cuối đời bệnh tật ốm đau này khác nhưng không thể phủ nhận anh Huấn là người yêu nghề diễn, đặc biệt là sân khấu truyền thanh. Nếu như hầu hết các nhóm kịch phát thanh khi thu vở đều đứng thì ở VN thường ngồi. Diễn ngồi nhưng phải diễn để nghe trên radio như là đứng, là đang hoạt động, tức là độ hóa thân vào nhân vật, sống trong bối cảnh của kịch phải rất cao thì mới thành công. Cỡ khoảng đầu những năm 2000 anh cùng ekip diễn một vở có nội dung trào lộng bọn nịnh thối lãnh đạo. Tôi không nhớ tên vở, nhưng đấy là một chương trình sân khấu truyền thanh xuất sắc mà tôi được nghe, hay cả diễn xuất lẫn kịch bản. Anh Huấn đóng nhân vật chính phản diện trong e-kíp diễn xuất ấy. Anh Huấn vào vai xu nịnh rất hợp, rất hay nhưng chỉ trong studio thôi, còn ngoài đời hình như anh không làm được? Hay nói đúng hơn anh nịnh trong kịch như đời còn nịnh ngoài đời lại như...kịch. Ngồi ở quán lòng lợn ngõ Vọng Đức mặt anh đỏ gay, nheo mắt, ngửa mặt, chả biết nhìn Nhật Minh hay nhìn tôi, cười, nói Phong ơi đéo được, anh phải “xà lách”, phải “xà lách”; vừa nói tay anh vừa uốn lượn như con rắn trườn trước mặt. Đấy là thời điểm mà cơ hội của chút chức mọn đang hé mở phía trước. Tôi trọng anh say nghề và quý anh nói thật. Thích làm trưởng ban anh bảo tao thích, không vờ vĩnh ra vẻ mệt mỏi với hư danh như bao kẻ khác. Nhưng đấy là hô quyết tâm “xà lách” ở quán lòng gầm cầu thang chứ phủi đít đứng dậy về tới cơ quan chắc là… xịt? Hôm nay, nếu không giãn cách, chắc em, Nhật Minh, anh Chu Nhạc, anh Xuân Bách sẽ lôi nhau ra quán lòng Vọng Đức, ở đó thể nào em cũng … gặp được anh!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ