Đừng soi !
Tôi từng hứng chịu cơn thịnh nộ sấm sét của một nhà thơ tên tuổi khi ngớ ngẩn hỏi rằng lúc đọc thơ (viết về thần tượng của anh ấy) anh khóc trên sân khấu là thật hay diễn. Chuyện này Nhật Minh chứng kiến!
Cho dù câu hỏi bông lơn lúc trà dư tửu hậu, chỉ có vài anh em thân nhau như bè bạn, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi cơn giận dữ giáng xuống đầu.
Bài học xương máu là đừng chạm vào thần tượng của người khác.
Tôi cứ thường ra vẻ ta đây hiểu thấu nội tâm người khác nên thích “đọc vị, bắt vở”… kỳ thực chính hành vi ấy thể hiện mình chả hiểu gì.
Làm thế để làm gì? Để người ta ngượng ngùng à, để chứng tỏ mình đi guốc trong bụng mọi người và khiến họ phải nể phục à? Thật điên rồ! Đáng tiếc là 50 mới ngộ ra và mình đã điên rồ nhiều lần không đếm xuể🤓!
Trong trường hợp này, dù nhà thơ có diễn thì cũng chẳng nên bóc mẽ làm gì. Nhà thơ diễn mà khiến khán giả xúc động thì tốt quá đi chứ!
Trong cuộc sống đa dạng, phức tạp này không nên cứ suốt ngày soi mói đọc vị bóc mẽ rồi phán xét người này làm màu, kẻ kia đánh bóng làm gì cho mệt. Họ làm màu, đánh bóng, PR… mà hành động ấy chẳng hại ai, lại có ích nữa thì nên khuyến khích. PR để những mảng sáng của mình trở lên lấp lánh, đồng thời thúc giục, khích lệ, thắp lửa cho cả cộng đồng thì trên cả tuyệt vời chứ nhỉ?
Bóc mẽ cái xấu thì còn được chứ hành vi nào cũng bóc vô hình chung thủ tiêu những hành động tốt đẹp đang nhen nhóm trong cuộc sống, xã hội sẽ e ngại khi muốn cống hiến những hành vi yêu thương & nhân ái.
Suốt ngày mải mê đi đọc vị khiến đầu óc không còn thời gian suy nghĩ tích cực. Mà suy nghĩ tích cực (positive thinking) có cả tá lợi ích: trầm cảm giảm, tuổi thọ tăng, đau khổ thấp, sáng tạo cao, còn sex thì …ối dồi ôi…i…i! Cái này mình biết nhưng mình không nói đâu😂.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ