Thứ Tư, 2 tháng 1, 2019

Bukit Jalil

Mình đến sân vận động Bukit Jalil (Malaysia) năm 2001 nhân sự kiện Seagames 21. Thời đó chưa có Mỹ Đình nên nói chung cảm giác nhìn cái sân bóng lớn thứ 2 trên thế giới và lớn nhất Đông nam á là hơi ngợp. Kể cả giờ có Mỹ Đình với 40.000 chỗ thì cũng không là cái đinh gì so với Bukit Jalil.
Trận đó VN dưới sự dẫn dắt của HLV Dido đã thua Mã 0-2, về nước. Đúng là không hổ danh sân bóng đứng thứ nhì thế giới nằm trong khu liên hợp thể thao thuộc tốp 24. Nhiều đội bóng lạ và ngang cơ với Mã vào đây là bị mất tinh thần trước sức ép quá lớn của sân có sức chứa 90.000 chỗ. Trận đó VN thua toàn diện, đá như bị cóng, bị khớp.
Nhớ mãi hôm đó ngồi trên khán đài cạnh một thằng phóng viên của một đài phát thanh tư nhân thì phải. Nó tường thuật chui trận đấu bằng 2 cái điện thoại cục gạch, thay nhau hoặc hỗ trợ khi mất sóng. Mỗi lần Mã vào nó sướng nó hô mà mình nhòm sang muốn vứt mẹ điện thoại của nó đi cho bõ tức👺. Nhưng cũng may còn giữ tí thể diện quốc gia.
Trên mạng rao rất nhiều các khách sạn gần sân nhưng nói chung không cần thiết ở đó làm gì. Quy hoạch của bạn về giao thông- đô thị khá ổn nên cổng sân ngay bến tàu điện. Hình như có 3 tuyến, tầu sơn 3 màu khác nhau, cứ cầm bản đồ là đi khắp thủ đô Kuala Lumpur.
Anh Huy mù (Quốc Huy- hồi đó đang viết cho Thể thao Tp HCM) ngồi cạnh mình nghe đôi trẻ hôn nhau choét phát ở tận cuối toa bèn ngó mình thở dài, nói đéo biết bao giờ VN mới có được cái tàu như thế này😂!
Thôi, 20 năm rồi, hy vọng tuyển VN hôm nay phớt lờ chảo lửa Bukit Jalil mà đá cho tưng bừng.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ