Thứ Năm, 21 tháng 12, 2017

Tình êu thời lớp 3

Hôm qua cái Dịu kể tình cờ thấy lá thư tình của đứa cháu gái lớp 3, chắc định gửi cho chàng nào đó, thư có đoạn "I really really like you". Nét chữ nắn nót, cẩn trọng như được chuẩn bị và suy nghĩ lung lắm, viết khi con tim đang lúc nghẹn ngào lắm! Hai hôm sau, cũng tình cờ, cái Dịu thấy lá thư lăn lóc trong thùng rác. Chuyện khiến mình nhớ tình yêu lớp 3 của mình với cái Hiên.
Cái Hiên da trắng hồng, môi đỏ, miệng nhỏ xinh và đặc biệt hai cái đuôi sam cứ lúc la lúc lắc trên vai. Mỗi khi nó nói là mắt nói miệng nói tóc nói, sinh động đáng yêu vô cùng.
Những năm 70 trẻ con đi học mà tết tóc gọn gàng như thế chứng tỏ gia đình nề nếp khá giả chứ không đùa.
Mình "yêu" nó! Và nó cũng biết mình thích nên trong lớp mỗi khi chuyện trò nó chỉ nói đôi câu, mắt nói miệng nói tóc nói rồi bụm miệng khúc khích cười, chạy ù ra chỗ khác làm mình càng điên đảo.
Nhà cái Hiên ở xóm Đê. Nó đi học phải qua làng mình. Từ làng mình lên làng nó phải đi dọc đoạn đường trục dài hai bên toàn phi lao chạy giữa cánh đồng mênh mông lúa.
Nhiều lần tan học mình không về nhà dù đi ngang cổng mà lẽo đẽo theo cái Hiên về tận nhà nó. Mình đi sau, nó với bạn phía trước, hai đứa con gái cứ nói lia xia lia xia, thi thoảng ngoảnh lại nhìn mình cái khúc khích cười rồi cấu chí nhau ù té chạy một đoạn, mình tay xách quần tay xách cặp lại đuổi theo.
Cũng có lần cái Hiên đi một mình, mình vẫn đi phía sau, dán mắt vào cái gáy trắng ngần có vài sợi tóc lơ thơ ở giữa hai cái đuôi sam đang ngúc ngoắc theo nhịp chân. Chẳng có chuyện gì để nói, thấy tẽn, mình hát bài Tiến lên đoàn viên nhưng thuộc mỗi hai câu đầu nên cứ hát đi hát lại: Đây một mùa xuân trăm hoa hé tưng bừng/ Đây thời niên thiếu hát ca vang lừng...
Rồi một hôm làng mình có đội chiếu phim về phục vụ-phim phông. Đêm đó cái Hiên cũng xuống xem. Cả mấy làng đổ ra xem, đông lắm nhưng mình đi thật sớm, len lỏi luồn lách để lót dép ngồi ngay sau lưng nó.
Chả biết phim gì. Đợi lúc mọi người đang cười ồ lên vì một cảnh trên phim thì mình rón rén đưa chân lên cố gắng cố gắng chạm nhẹ ngón chân cái vào gót chân cái Hiên. Nó thừa biết nhưng vẫn để im một lúc rồi mới dịch chân đi chỗ khác. Thế cũng là quá đủ rồi! Tối về mình không rửa chân, sướng âm ỉ tót lên gường!
Hôm đó lũ con trai chán học nên đút que vào ổ khóa lớp học, cô không mở được tuyên bố nghỉ. Cái Hiên cùng vài đứa bạn rủ nhau chơi chuyền. Mình cố lân la nghe ngóng xem nó có rủ chơi không thì lần này may, nó rủ chơi thật.
Vừa nghe vậy là mình ngồi bệt luôn xuống đất, nhỏng cổ chờ! Rất hào hứng, cái Hiên mở cặp lấy que chuyền và quả bưởi con rồi ngồi thụp xuống. Cú ngồi quyết đoán khiến đũng quần nó toạc chỉ cả 4 phía. Cái Hiên vội khép chân nhưng không kịp, thấy hết, mấy đứa cùng nhìn thấy, thấy hết! Sau sự kiện đó tự dưng chán chả đi theo nó nữa.
Tình yêu học trò ngộ lắm, kể tiếp chuyện này. Lên cấp 3 mình chơi với thằng Vĩ , nó ít tuổi nhưng cao lớn và đặc biệt chim nó rất to và dài. Vĩ máu gái, cứ thấy gái là mắt nó sáng long lanh.
Một hôm nó khoe em quen cái Liên, hay lắm rồi rủ mình đến nhà cái Liên chơi. Đang trong giai đoạn tán tỉnh, thằng Vĩ muốn thể hiện nên cạy cục mượn bằng được của ông chú con DD màu đỏ ớt. Những năm 80 đi con này khác gì giờ đi Au-đì. Ra đường thiên hạ nhìn chới với luôn!
Đến nhà, bố mẹ Liên thấy hai chàng trai tuấn tú đi "xế sang" thì luống cuống mở mãi không được cánh cổng; ông quát bà, bà quát ông lấy không đúng chìa, loạn cả lên. Cuối cùng ông đành ngó qua khe cổng, giọng hối lỗi, nói em Liên đang đi học. Thế là hai thằng vọt tới trường đón.
Khi về thằng Vĩ kẹp 3. Chẳng biết nó huếnh hay có ý không để mình đụng vào người yêu của nó nên bảo Liên ngồi trên, nó ngồi giữa lái, mình đằng sau.
Những năm 80 ăn chơi tí là phải quần ống bom (đũng rộng, hông, đùi phình ra như quả bom), nam nữ đều bom, độ chơi được tính bằng độ bom, càng thùng thình càng đáng mặt "rân" chơi thứ thiệt.
Thằng Vĩ đi DD đỏ thì chắc chắn phải mặc quần bom rồi. Hồi đó sịp là thứ xa xỉ, chả mấy ai dám mặc, chim thằng Vĩ to lại "đựng" trong quần ống bom nên lúc ngồi cậu nhỏ nằm tè le dọc yên.
Khi cái Liên ngồi lên thì mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát nhưng chạy được một đoạn thì cậu nhỏ của thằng Vĩ sinh hư, to dần to dần to dần và cái đáng kể nhất là thế đếch nào nó lại lọt vào đúng khe mông của cái Liên, vì thế nó càng tự tung tự tác ngạo nghễ phát triển không ngừng...
Đấy là sau này thằng Vĩ kể chứ mình ngồi sau biết gì đâu. Lúc xuống chỉ thấy cái Liên mặt đỏ lựng chạy vụt vào nhà còn thằng Vĩ cứ còng lưng xuống mà dắt xe. Tháng sau gặp thằng Vĩ hỏi Liên đến đâu rồi thì nó nhăn nhở cười, nói tan từ hôm ấy anh ạ!
Đấy, thời mình "tình yêu" ngộ thế! Giờ mà chúng nó nhìn thấy của quý là lao vào chiến liền chén liền chứ chả đứa nào ngượng ngùng ngãng ra như vậy. Nói kiểu Bọ Lập lẹo chắc luôn!


0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ