Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

Xem phim sex


Bây giờ nói "phim sex" cứ nhẹ như không chứ cách đây gần 30 năm, thời mình mới vỡ giọng thì e ngại lắm! Nó bị các bậc phụ huynh xếp vào nhóm từ tục tĩu, cơ quan có thể nâng quan điểm thành tha hóa, hủ hóa .
Lần đầu mình học K33 Đại học Tổng hợp Hà Nội (1988). Ai học thời này thì biết Ký túc xá Mễ Trì hồi đó chỉ có 3 dãy nhà (A,B,C). Dãy A phía ngoài cổng cho sinh viên nam, chỉ cần qua cái cổng sắt con con là tới dãy quán phía ngoài.
Thời này ti vi màu nội địa và đầu video chạy băng tape bắt đầu lên ngôi. Quán nước nào mà có cái ti vi màu trưng ra thì đông khách phải biết. Khách vào uống nước thì ít mà ngắm vô tuyến thì nhiều.
Nắm bắt được nhu cầu này, mấy cái quán lá trong ký túc (gần Phòng y tế) cũng đầu tư đầu - màn phục vụ sinh viên, ngày thì chiếu phim chưởng bộ, đêm thì giấm giúi mở phim... con heo.

Đám sinh viên vỡ giọng như mình đói vàng mắt, nhưng nhất là bét, kể cả mai hết tiền ăn sáng, tối vẫn hăm hở và hồi hộp dốc hầu bao dồn tiền gom góp cùng nhau xem băng mát.
Những lần đầu tiếp xúc với văn minh phương Tây, nói thật căng thẳng lắm, chẳng sung sướng gì! Có thằng im thin thít mắt dán vào màn hình, tinh thần tập trung cao độ mặc cho mồ hôi ròng ròng và muỗi đốt ran chân.
Những thằng này mình đánh giá cao vì nó thật. Nhiều đứa thích bỏ mẹ cứ vờ nhăn nhở bô lô ba la chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận này kia ra cái điều ta đây sành sỏi lắm, thực ra chỉ là cố tình che đậy và kìm nén cảm xúc hưng phấn tột độ của mình mà thôi, biết thừa, vì mình cũng từng như thế, he he.
Khiếp! Phim thì rõ dài mà đứa nào cũng tu nước ừng ực. Rõ ràng không phải khát, chỉ là theo quán tính đưa cốc nước lên mồm uống trong khi mắt vẫn không rời màn hình.
Uống lắm thì buồn đi giải nhiều nhưng chẳng thằng nào muốn mất đi mấy phút phim vàng ngọc nên cố nhịn. Lúc không chịu được nữa đành nuối tiếc chạy ào ra nhưng đầu vẫn cố ngoảnh về phía màn hình vẻ đầy tiếc nuối! Có tên muốn mau chóng quay trở lại thưởng thức nghệ thuật thứ 7 nên đứng ngày ở cửa tè.
Có một điểm chung là thằng nào cũng lòng khòng chạy ra như kiểu học sinh tập bài đi khom trong quân sự vậy.
Mới đầu tưởng ngồi lâu đau lưng nhưng không phải. Hồi đó mốt quần ống bom khá rộng, lại chưa được tiếp cận với văn minh quần sịp nên chim cò bố nào cũng dựng ngược cả lên. Đấy! Sinh viên thời mình, dù hoàn cảnh ngặt nghèo cỡ nào thì cũng luôn tao nhã và thanh lịch như thế  !
Nhớ lại và kể lại chuyện này vì hôm nay ngồi nghe chương trình Chuyện thầm kín trên VOV2 FM 96,5 mình cũng phải lé mắt nhìn xung quanh xem anh chị em đi ăn trưa hết chưa mới dám ...đứng dậy


0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ