ĐI NHUỘM...TÓC
Thú thật hôm nay mình đi nhuộm lại tóc. Tóc mình bạc trắng lâu rồi nhưng cứ giấu, len lén tự mua thuốc về nhuộm. Cũng lạ! Người ta bạc từ chân tóc ra, mình lại bạc từ ngọn tóc bạc vào. Nhẽ ra tóc bạc trước đằng này lông mày mình bạc trước. Chính vì thế nên dễ nhuộm, dễ giấu, chẳng ai biết.
Vợ bảo thuốc nhuộm trôi nổi cực độc! Tuyệt đối không tự làm! Mình tuyệt đối nghe vợ. Thế là ra quán cắt tóc gội đầu.
Muốn có thuốc xịn phải vào cửa hàng trông sang trọng tí. Đúng như phỏng đoán, các cô gái ở đây toàn xinh và đẹp, trắng và cao, ngoan và hiền. Chuyên môn nghiệp vụ thì miễn chê, làm cứ nhẹ như không, mình thiêm thiếp đi mấy lần…
Nhuộm tóc xong các bạn í còn nhuộm cả lông mày, vừa làm vừa nói: Anh không có râu chứ nếu có, tụi em làm cho đẹp..ẹp …ẹp luôn. Mình bảo ừ, anh để râu không đẹp nên toàn cạo đi thôi.
Rồi lông mày cũng hoàn thành, mình toan đứng dậy thì các bạn í ấn xuống, cười khúc khích, nói chưa xong, còn phần dưới nữa. Chưa kịp nghĩ ra cái gì thì bạn í túm lấy thắt lưng …
Mình cuống quá khuỵu chân xuống hình chữ X để cố thủ , hòng cự tuyệt. Mình dùng cả hai tay gỡ tay bạn í ra, miệng cười méo mó trực van nài một câu gì đó nhưng chẳng nghĩ ra.
Càng cố gỡ, bạn í càng cười, càng… quyết tâm hơn. Lại còn huy động thêm vài bạn nữa lao vào giúp sức. Một bên phản ứng yếu ớt và có phần như do dự, phía kia lại rất mạnh mẽ, tự tin và quyết liệt . Cuối cùng mình đành buông xuôi, rên rỉ trong tuyệt vọng:
- Cũng như râu thôi, để không đẹp nên anh cạo đi rồi.
- Không được! Tụi em làm nghề phải có trách nhiệm chứ !
…
- Không được! Tụi em làm nghề phải có trách nhiệm chứ !
…
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ