Sài Gòn với tôi
Tôi đặt chân vào Sài Gòn cuối năm 1978. Sài Gòn thời điểm đó có lẽ cũng chẳng khác mấy so với sau 4/1975, có chăng là mùi vị chiến tranh không còn rõ rệt nữa.
Người lính VNCH đầu tiên tôi biết là...( quên tên rồi). Anh là nhân viên Công ty rau hoa quả Tp HCM chỗ cha tôi. Nhiệm vụ của anh là cùng kế toán ra kho bạc nhận và chuyển tiền. Mỗi lần đi là anh lại giắt khẩu K54 vào lưng quần. Anh hiền lắm, chỉ cười, chẳng biết do mặc cảm hay anh hiền thật.
Người lính VNCH thứ hai tôi biết là bố Huu Chi Dinh. Chú là người Bắc di cư 1954! Ông thừa biết tôi là con một cán bộ cộng sản gộc được miền Bắc biệt phái vào Sài Gòn truyền bá và thực hiện những tư tưởng, đường lối của nền kinh tế XHCN ... :P nhưng ông vẫn rất quý tôi, coi như con. Gia đình Trí là nơi tôi hay lui tới nhất thuở học trò.
Một người nữa tôi biết là một vị cảnh sát chế độ cũ, là thầy giáo của tôi. Thật khó hiểu trong không khí căng thẳng và nghi kị thời đó, với niềm kiêu hãnh của kẻ chiến thắng đang hừng hực... mà một cảnh sát VNCH lại được bố trí làm giáo viên. Thầy này cao lớn, tướng mạo phương phi, nhà ở chỗ hẻm kế bên nhà thờ Đa Minh đi vào, Nga Bui, Huu Chi Dinh , Nguyen Thai Hoc còn nhớ? Hay mình nhầm?
Nhìn chung tôi có ấn tượng khá sâu sắc với những người kể trên !
Bên chỗ cha tôi làm thì có thể chia thành 4 thành phần chủ yếu : R (trên rừng, trên chiến khu về) , biệt động thành, tập kết và biệt phái (như bố tôi) . Nơi đây cũng rất nhiều khuôn mặt. Rất phức tạp! Lúc khác tôi sẽ kể.
Sài Gòn - với những con người tôi từng biết - rất phong phú và đa dạng. Nó giúp cho suy nghĩ của một thằng nhóc Bắc Kỳ thay đổi khá nhiều.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ