Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020

Bóng bánh vui phết


Mình đánh bóng bàn thuộc hạng vỡ lòng nên hễ gặp đối thủ nặng ký mà không từ chối được thể nào cũng xoay xoay vai cằn nhằn “đau mãi không khỏi”.

Bữa hôm đụng anh Tho Duc , trên cơ, bóng nặng lại có cú bạt vô đối, biết là đuối nên mình khịt khịt mũi, nói bâng quơ, mấy hôm nay người cứ mệt mệt. “Ý văn học” là tí thua bét nhè thì lỗi tại… ông trời, chứ mình “không phải dạng vừa đâu”😎.

Tương tự có bố âm thầm tìm thầy tìm thợ, học ngày học đêm, nhưng lúc bạn chơi hỏi dạo này đánh thường xuyên không thì chép miệng lắc đầu vẻ mệt mỏi chán chường, nói bận suốt, chơi bời gì đâu. Cũng “ý văn học” nếu thua là do không có thời gian văn ôn võ luyện, “chứ tôi mà tập đều thì…quên đi”

Đánh phọt phẹt như mình hay được nhường cho đánh với cao thủ Tran Manh Hung để nâng cao tay nghề. Mỗi lần như vậy mình lại đùn đẩy, giới thiệu người này người kia, thôi anh đánh trước đi, bác đánh trước đi, em đánh trước đi...Chơi vẫn còn giấu dốt. Khổ thế!

Mình đánh dở nên ai đưa bóng đúng tay là mình thích, he he. Ở CLB có bác kia cứ cầm vợt là phang tới tấp; đôi công nhưng lại giao xoáy xuống, cố hất bóng lên để đúng trạng thái chặn đẩy thì ông í nghiến răng nghiến lợi táng cái bốp sang góc ve, sướng cười he he, bảo “zô xê” (đánh séc tính điểm) thì lại ỏn ẻn, “thôi chị chả chơi được đâu”. Anh Trịnh Thế Xương gọi đánh kiểu này là đánh hỗn. Chắc không còn từ nào đúng hơn.

Vui nhất là mấy cụ, chả độ điếc gì, bia bọt gì, chỉ là chơi dưỡng sinh thế mà máu ăn thua kinh hồn, ăn gian còn hơn trẻ con. Nhiều lúc các cụ bảo làm trọng tài mà chỉ còn nước cười trừ. Có hôm các cụ tay vung miệng hét, bảo ra ngoài rồi; bên kia miệng hét tay vung, nói chạm rồi, mắt với chả mũi! Thằng Phong! Đúng không! Bên kia lại trừng mắt nhìn mình, giật giọng: Phong! Đúng không!

Có bữa được vinh dự hầu cụ. Cụ đánh hỏng một quả là giơ vợt soi, rồi lau, rồi cằn nhằn vợt chán quá, cũ quá. Bóng cụ rõ ràng ra ngoài cả gang tay nhưng mình hô “ăn rồi”, tính điểm cho cụ, thế mà cụ cũng lờ đi như… ăn rồi🤣. Vừa đánh vừa bấm bụng cười, chỉ sợ cụ biết mình lỡm quăng cho cái vợt vào mặt.

Về “đồ chơi” cũng lắm kiểu. Có ông đánh vớ vẩn thôi nhưng trong túi thủ vài ba cái vợt, nước rửa, bông lau, nilong bảo vệ mặt… đủ loại. Nghỉ giải lao là đem vợt ra… bình luận, nói hôm qua thằng Timo Boll đánh cây này bám xoáy lắm, giật tưng bừng; đút vào, rút cây khác ra, nói Ma Long cầm cây này thắng như chẻ tre trước Xu-xin.

Nói chung đánh thì ít nhưng bàn về dụng cụ thì nhiều. Nào là cây này chỉ đánh thủ, mặt kia đánh công; cây này nảy, cây kia rung, nhưng cuối cùng mình mượn, cây nào đánh mình cũng… thua🤓.

Bóng bánh chơi vui nhưng đôi khi cũng…đau đầu. Có ông thắng cười ha hả, lúc thua mặt như đâm lê, vùng vằng, gằn hắt, vỗ vợt đập bàn phát khiếp, đối phương đang cười cười nói nói phải im bặt, sợ bị cho là cười nhạo.

Nhưng suy cho cùng đấy mới là cái hấp dẫn của môn chơi đối kháng, hình bóng cuộc đời và con người luôn lẩn khuất trong đó, không có mất hay.

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ