Cháu bé bị bỏ quên trên xe?
Hình ảnh cháu bé cứng đơ ám ảnh không ngủ nổi! Xin chia buồn cùng gia đình và... cả các thầy, cô ở Trường GateWay!
Mắng mỏ, oán trách, luận tội, phán xét ... giờ chả nghĩa lý gì. Việc đấy nhà chức trách sẽ làm. Tôi chỉ kể lại câu chuyện nhỏ sau.
Năm 2000 tôi được Đài Tiếng nói VN cử sang Malaixia tham dự khoá học một tuần, do ABU (The Asia-Pacific Broadcasting Union) tổ chức cho học viên các đài phát thanh và truyền hình các quốc gia Đông Nam Á. Ban tổ chức sắp xếp học viên ở chung một khách sạn cho tiện việc đưa đón.
Thời đó chắc kinh phí của ABU eo hẹp nên khách sạn họ thuê tầm tầm, mướn một chiếc xe cũng tầm tầm để hàng ngày đưa đón chúng tôi.
Ông lão vừa là chủ xe kiêm lái xe dáng vẻ lam lũ và còn cũ kỹ hơn cả chiếc xe, nhưng sự mẫn cán thì không chê vào đâu được!
Đúng 7 giờ xe đỗ đón ở sảnh khách sạn. Lão bước xuống, mở cửa xe, đứng bên cạnh, tay chỉ miệng đếm: One, Two, Three... Chưa đủ thì lão cứ đứng nguyên đó ngóng cổ vào bên trong cho đến khi đủ số lượng được BTC báo trước thì mới đóng cửa, bước lên xe.
Tiếng Anh lão không thạo lắm, mà cũng chẳng đọc được tên mấy anh Lào, Campuchia, Miến Điện nên cứ lấy tay chỉ đầu người là chuẩn nhất.
Đến chỗ học, khi chúng tôi xuống xe, động tác ấy được lặp lại: mở cửa, tay chỉ miệng đếm One, Two, Three, Four... Gặp lúc cả đám ào xuống là lão la hoảng Wait, Wait , Wait... để đảm bảo đếm cho kỳ đủ, không lẫn mới đóng cửa lên xe ra về. Lúc đón lặp lại y chang những thao tác ấy.
Gần 20 chục năm rồi, chắc gì lão còn sống, nhưng hình ảnh một người cần mẫn, có trách nhiệm, có kỹ năng, hành xử đúng thân phận... thì tôi không thể nào quên!
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ