Thứ Bảy, 6 tháng 1, 2024

Ăn gián

 Hôm nay kể chuyện kinh dị trong ăn uống. Ai chưa ăn thì ăn đi rồi hãy đọc.

Hôm đó nhà có khách. Thời bao cấp nhà nào cũng khổ nhưng khách đến thì quý hóa. Dù phải chạy sang hàng xóm vay nóng vài đồng mua bìa đậu, quả trứng về đãi khách nhưng vẫn sốt sắng sung sướng vô cùng.
Nhà mình cũng thế! Mẹ ù ra chợ mua lạng ba chỉ, đậu phụ, trứng về chế biến được 3 món "ăn tươi": đậu cà chua sốt thịt, trứng tráng hành hoa, đậu rán giòn.
Thấy mẹ rải chiếu ra giữa nhà rồi bưng mâm, bố trịnh trọng chìa tay mời khách. Rượu được rót ra, chủ khách hỉ hả chuẩn bị chén tạc chén thù. Cạn chén đầu bố lại đưa tay "mời bác xơi, vừa uống vừa nhắm", lại còn khiêm tốn, nói thôi chả có gì, chỉ có mâm cơm rau dưa, bác xơi tạm.
Mình bé tí, nhẽ ra phải xuống bếp ăn cùng mẹ và anh chị nhưng con út được chiều nên ngồi lòng bố. Đúng lúc chủ khách chuẩn bị “xơi” thì trên đĩa đậu rán giòn một hàng giòi nối đuôi nhau lổm ngổm bò ra.
Chúng bò ra từ một cái lỗ nhỏ bằng đầu tăm. Cái lỗ đó dẫn tới vết phồng rộp trên mặt đĩa. Ngày xưa phổ biến loại bát đĩa méo mó rẻ tiền này. Chúng được nung bằng lò gốm thủ công nên cái rạn cái phồng.
Hóa ra mấy hôm trước nhà có việc, bố dùng cái đĩa này cắt tiết gà, tiết gà chảy vào vết phồng... để hôm nay lũ giòi trong “hầm” chịu không nổi sức nóng của mấy bìa đậu rán nên rồng rắn chui ra.
Sau sự cố kinh hoàng đó nhà mình thay hết số bát đĩa trong chạn với một quyết tâm chính trị cháy bỏng và sự đồng lòng nhất trí của tất cả thành viên trong gia đình: Dù húp cháo cũng phải bát đĩa cho đàng hoàng🤣!

Rồi tới một dịp bà nội ở Hà Nội về chơi. Dù làng chỉ cách thủ đô 7- 8 cây nhưng ngày xưa quê lắm, không có điện, toàn đun rơm, bếp bồ hóng mạng nhện chăng ngang dọc đen ngòm…
Một bữa đang nấu cơm thì mẹ mình phải chạy đi đâu đó nên nhờ bà vào trông cho một lát. Bà mò mẫm chui vào căn bếp tối om, thấy cạnh nồi có miếng sườn trên nùn rơm đang cháy dở thì lẩm bẩm vẻ tiếc rẻ, trách móc: - Đoảng! Có vài miếng thịt cũng để rơi😎.
Thời gạo châu củi quế, bà nhặt lên mở vung bỏ vào, trong bụng khấp khởi mừng vì làm được một việc vĩ đại: Góp phần làm cho nồi canh ngọt nước hơn, thằng Phong có thêm cái gắp chứ không phải chống đũa ngồi nhìn.
Nồi canh ngon thật! Chan chan húp húp hết lúc nào không hay. Mẹ định nghiêng xoong thêm cho mình bát nữa thì giật bắn thấy đầu con chuột còn nguyên lông hai mắt lồi ra thô lố nhìn mọi người. Hóa ra mèo đang chén dở con chuột trong bếp thì bà vào. Mèo chạy mất, bỏ lại cái đầu chuột. Mắt bà kém cứ tưởng miếng sườn.
Mẹ mình nấu riêu cua với quả dọc cực ngon! Quả dọc phải nướng cháy vỏ, hành khô thái lát hoặc đập dập phi với mỡ thật thơm rồi đổ gạch cua vào đảo…
Tối hôm đó mình học thêm về muộn, đói, lao ngay xuống bếp xới cơm chan canh cua chén. Thường thì lớp vỏ hành khô bên ngoài phải bóc hết nhưng đôi khi vội nên thái cả vào phi lên. Lúc múc ra bát nhìn nâu nâu đẹp mắt ăn lại thơm thơm, ngon. Thế nhưng hôm nay nhai cái “vỏ hành” ấy nghe không êm mà bép một phát…
Biết chuyện chẳng lành cầm đèn dầu vào soi thì thấy còn một con gián nữa lềnh phềnh trong nồi./.


0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ